Với suy nghĩ hoá trang bằng sầu riêng sẽ giúp mình trở nên mạnh mẽ. Tôi đã làm thử và trở thành người nổi tiếng trong khắp khu xóm.
Tác giả: Nelson Mizushima Ngày xuất bản: 12/06/2015
Với suy nghĩ hoá trang bằng sầu riêng sẽ giúp mình trở nên mạnh mẽ. Tôi đã làm thử và trở thành người nổi tiếng trong khắp khu xóm.
Tác giả: Nelson Mizushima Ngày xuất bản: 12/06/2015
Contents
Tp. Hồ Chí Minh cứ vào độ tháng 5, tháng 6 bạn sẽ thấy khung cảnh sầu riêng được bày bán tấp nập trên phố. Tôi luôn ấp ủ suy nghĩ :
Nó thật gai góc và trông mạnh mẽ biết bao. Liệu mình có thể … khoác lên như một chiếc áo giáp không nhỉ ?
Hoá trang với sầu riêng.
Khoác lên mình vỏ sầu riêng.
Chỉ mặt trước thôi!
Chỉ cần khoác lên “Bộ giáp sầu riêng” như thế này!
Tên lưu manh “Ahh! Ta cực ghét mắt kính! Ta muốn đánh tên đeo kính nhừ đòn!”
Durian man “Đối đầu với bạo lực phi nghĩa!”
Dù trông như bị tên lưu manh đánh tới nhưng…
Durian man “HỠI SỨC MẠNH VAI SẦU RIÊNG!”
Tên lưu manh “Ui da đau!!”
Và thế là những chiếc gai sầu riêng đã bảo vệ tôi!
Chỉ có một nhược điểm duy nhất đó là,
Càng nhìn mình trong gương tôi càng xấu hổ!
Nào, tiếp theo thì …
Đi khoe hàng xóm láng giềng nhỉ.
Trở về thời điểm trước khi chế tạo áo giáp sầu riêng.
Với ý tưởng hoá trang này, điều tất yếu là cần một lượng lớn sầu riêng. Vì nó khá đắt đỏ nên tôi không thể cứ thế mua hết. Suy đi tính lại, xin được vỏ sầu riêng chẳng phải tốt hơn sao ?
Lúc đó tôi nghe tin ở Công viên Suối Tiên có tổ chức “Lễ hội trái cây Nam bộ” nên đã đến xem như thế nào.
Dù là những tượng điêu khắc lớn mà trước nay tôi rất quan tâm,
hay đoàn diễu hành kỳ lạ chăng nữa, lần này tôi hoàn toàn chẳng để mắt tới.
Đây rồi, nơi diễn ra Lễ hội trái cây Nam bộ.
Có chôm chôm,
măng cụt, … đang được bày bán.
Thấy rồi ! Sầu riêng đây rồi !!
Càng nhìn càng kích thích … Chắc làm trang phục tốt lắm đây!
Nelson “Mấy cái vỏ bỏ đi này, cho tôi được không?”
Người bán hàng “Hở? Được thôi”
Tốt quá rồi !
Ôi! Được lắm! Dùng được nè ! Y chang vỏ sầu riêng mà tôi vẫn tưởng tượng !!
Trước đó, tôi đã phác thảo ý tưởng và tính thử số lượng cần thiết. (Hy vọng mọi người bỏ qua sự khác biệt lớn với hình ảnh ban đầu)
Vừa kiềm chế sự phấn khích, tôi nhét vỏ sầu riêng vào túi mang theo. Cảm giác cứ như thằng ăn trộm. (dĩ nhiên đã được cho phép)
Nelson “Xong, bằng này là được rồi nhỉ”
Nhìn qua thì không rõ nhưng thực ra rất nặng. Tôi biết trái sầu riêng khá nặng, nhưng không ngờ không phải hột mà vỏ mới nặng nhỉ.
Dù đã lồng cả hai túi bên ngoài, ấy vậy mà vỏ sầu riêng bên trong vẫn chui lọt qua.
Quần bị thủng lỗ luôn này, ghê quá!
Để khử mùi hôi của vỏ sầu riêng, đầu tiên tôi mang về phơi.
Sau đó, dùng búi chùi lau sạch cặn bẩn. Nghĩ kĩ lại thì cuối cùng tôi lại làm ướt nó nên việc phơi khô lúc trước thành công cốc !
Và tiếp tục rửa sạch. Người rửa vỏ sầu riêng bỏ đi như vầy, chắc thế gian này tôi là người đầu tiên nhỉ.
Tuy thế mà không hiểu sao lòng thấy vui lạ…
Bạn tôi “Nelson nãy giờ ông cười miết”
Nelson “Ừm như thể tao nhận ra mình đang sống”
Hôm sau từ sáng sớm tôi đã có mặt ở chợ vải. Dù được nhận vỏ sầu riêng, nhưng chỉ như thế thì chưa thể làm trang phục.
Mua phụ kiện cần thiết.
Tôi mua hàng Fake (chắc thế) có gắn logo adidas.
Có lẽ đây là chiếc áo giáp sầu riêng đầu tiên trên thế giới mang thương hiệu adidas nhỉ! (xạo đấy)
Bày ra bàn các vật liệu đã có.
Bạn tôi “Xin chào, bắt đầu làm đó hả?”
Nelson “À, Đúng lúc tôi chuẩn bị làm đây! Ông giúp tôi với”
Bạn tôi “Hả?”
Và thế là sáng chủ nhật bắt đầu với việc làm áo giáp sầu riêng. Các bạn tôi đã không ngại ngần giúp đỡ dù bị mời mọc việc điên rồ thế này.
Người bạn vừa đến thăm tôi đã bị nhờ gia công sầu riêng (chúng tôi mới biết nhau chưa được hai tháng).
Chẳng khác nào công việc bóc vỏ hàu trong các xóm chài ở Nhật.
Tiếp tục thôi, công đoạn quan trọng nhất, cách nối vỏ sầu riêng với dây thun! Bình thường chẳng có ai lấy trái cây ra mà mang lên người cả, làm thế nào bây giờ nhỉ ?
Và phương án đề ra sau một hồi suy nghĩ …
Đó là …
Đóng bằng đinh!
Vặn bằng vít !
Hoàn toàn mê mệt mất rồi ! (quá bất ngờ)
Từ trước đến nay liệu có ai vặn đinh vít vào sầu riêng chưa nhỉ.
Tốt rồi, giờ chỉ còn việc gắn cho hợp với cơ thể thôi.
Và thế là ….
Nelson “Chuẩn bị nhé!”
Nelson “Biến hìnhhhhh!!”
Ten ten ten tèn!! (hiệu ứng âm thanh)
Nelson “Nào…”
Nelson “Thêm nữa”
Nelson “Thêm chút nữa”
Nelson “Ưưư ~”
Nelson “Và, tiếp theo là …”
Quay nhanh nào.
Nelson “Thế nàoooo!!”
Nelson “Thấy thế nàoooo!!”
Anh hùng sầu riêng đâu chả thấy, mà cứ cảm giác như “con yêu quái yếu đuối”. Là thế nào nhỉ.
Bạn tôi “Vất vả rồi nhé”
Nelson “Không đâu, thật sự cảm ơn mọi người nhiều!”
Bạn tôi “Nhưng tôi vẫn thấy thiếu thiếu gì nè ….À, Đúng rồi!“
Bạn tôi “Đây nè (đũng quần)!!”
Durison “Cái ý tưởng này … Ông là thiên tài hả trời?!”
Đúng lúc này, một chị gái sống cùng khu nhà từ tầng hai đi xuống.
Chị ấy “Nelson ơi, sao chị thấy có mùi gì hôi lắm”
Durison “À, xin lỗi”
Chị ấy “Ý tưởng xuất sắc quá nhỉ?”
Hàng xóm “Gì thế trời…”
Hàng xóm “Tên đó bị gì thế …”
Hàng xóm “Một nhân vật khủng xuất hiện”
Durison “Tôi là Durian man!”
Hàng xóm “Mày bị sao vậy!?”
Durison “Bà ơiii, cháu là Durian man đấy!!”
Bà “Hả ?”
Bà “Hahaa! Mày làm trò gì thế hả ? Hahahahaha !”
Durison “Tốt quá ! Bà cười với mình đấy!”
Bà “Mấy đứa ơi! chú này nói chú là Durian man đấy!”
Mấy em nhỏ “Sợ quá~”
Bé gái “Đừng đến gần em con!”
Durison “Bộ dạng này có vẻ không được trẻ em thích nhỉ …”
Durison “Ối! Xe kìa”
Bạn tôi “Đánh lại nó đi!”
Durison “Chết đấy nên đây mạn phép từ chối!”
Được mấy chú hàng xóm mời uống trà
Ông chú “Cứ như thế này thì không ổn rồi”
Durison “Dạ!?”
Ông chú “Phục trang trông buồn thế”
Durison “Sao ạ ?”
Ông chú “Như thế này …Xoay dọc mũ lại có phải đẹp hơn không!!”
Durison “Quả thật thoải mái hơn rất nhiều! Mang vừa vặn hơn hẳn!!”
Hàng xóm “Tốt rồi, chúc mừng nhá” (Vỗ tay)
Hàng xóm “Tái sinh rồi nhé, chúc mừng !!” (Vỗ tay lộp bộp)
Thử đi vào salon tóc
Durison “Tôi bổng thấy xấu hổ hơn nữa”
Tuy nhiên, nếu mang vẻ mặt vô cảm thì …
Trông như thể là hình phạt trong trò chơi nào đó nhể.
Đến đây thì phát sinh sự cố! Bộ phận phục trang ngay đũng quần có vẻ sắp rơi ra!
Bạn tôi “Bấm ghim cho chắc hơn nhé”
Tạch ! Tạch
Durison “Từ vị trí này của bản thân mà nghe tiếng ghim bấm thật rợn tóc gáy”
Sau đó sự nổi tiếng của Durian man lại tiếp tục bùng nổ.
Tài xế lái xe bus cũng mời chào kiểu ” Lên xe không ?”
Không lên, tôi không đi đâu hết.
Nguy hiểm ! Lại sắp bung ra !
Một bạn trẻ “Xin lỗi, có thể chụp chung với tôi một tấm không?”
Durison “Ơ … lúc này thì …”
Durison “OK!!”
Không được rồi. Bị bung ra hết rồi. Với lại mùi sầu riêng lẫn mùi mồ hôi, khó ngửi quá!
Anh con trai “Chụp với con tôi một tấm nhé!”
Durison “Đành chịu thôi”
Durison “OK!!”
Bác trai “Cho tôi chụp với!”
Durison “OK!!”
Chị gái “Tôi chụp một tấm nhé!”
Durison “OK!!”
Chị gái “Đeo lên phía trước đi!”
Durison “OK!!”
Durison “Hà … hà … nóng quá, hết chịu nổi rồi, về thôi”
Nelson “Xong rồi”
Bạn tôi “Người ông đẫm mồ hôi luôn kìa!”
Trong chiếc mũ sầu riêng tháo xuống vẫn còn dấu vết của trận chiến vừa xong (tóc rụng).
cả cánh tay nữa
Nelson “Bị gai sầu riêng đâm rồi”
Bạn tôi “Áo giáp nhưng lại chẳng bảo vệ mình được nhỉ?”
Cuối cùng, tôi phát giác thêm một sự thật khủng khếp hơn.
Tôi bị nổi mẩn đỏ.
Chắc là tôi bị dị ứng với sầu riêng rồi nhỉ.
Vỏ sầu riêng sau khi dùng,
nó càng lúc càng nặng mùi hơn nên tôi đã mang đi bỏ.
“Hành động kỳ lạ” như thế này đã trở thành một chủ đề nóng ở Việt Nam và vì thế bằng cách nào đó, cũng thành tin hot trên trang Yahoo! Japan… Gì thế này ?? còn ghi là “Người Nhật Bản bí ẩn” nữa chớ.
Lần tới, tôi sẽ thử làm trò chơi Morning Star (vũ khí thường xuất hiện trong game Nhật) bằng sầu riêng.